Từ Sự Tự Tin Ban Đầu Đến Nỗi Sợ Lạc Lõng
Trước chuyến đi, hướng dẫn viên đã phát cho mỗi người một chiếc balo và mũ màu cam chói lọi để dễ nhận diện. Tuy nhiên, vì cho rằng mình sẽ không bao giờ bị lạc, tôi đã bỏ balo ở lại và chỉ đội mũ. Sự tự tin thái quá này đã khiến tôi phải trả giá.
Tại Thâm Quyến, hướng dẫn viên dặn dò mọi người ghi lại số điện thoại của anh ấy phòng trường hợp lạc đường. Tôi vẫn giữ nguyên suy nghĩ chủ quan và cho rằng với khả năng tiếng Anh của mình thì không cần thiết phải làm vậy. Nhưng thực tế phũ phàng hơn tôi tưởng. Dòng người tấp nập, ngôn ngữ xa lạ khiến tôi hoàn toàn mất phương hướng. Tiếng Anh dường như vô dụng ở nơi đây. May mắn là tôi đã kịp ghi lại số điện thoại của hướng dẫn viên.
Mất Phương Hướng Giữa Biển Người Và Ngôn Ngữ Xa Lạ
Mô hình tháp Eiffel tại công viên Thế giới thu nhỏ, Thâm Quyến
Tại công viên Thế giới thu nhỏ ở Thâm Quyến, giữa biển người đông đúc, tôi hoàn toàn mất phương hướng. Mọi nỗ lực giao tiếp bằng tiếng Anh đều thất bại. Cuối cùng, tôi phải tìm kiếm những người cùng đoàn bằng cách nhón chân lên tìm những chiếc mũ màu cam quen thuộc. Khoảnh khắc gặp lại đoàn, tôi đã bật khóc vì mừng rỡ và nhẹ nhõm.
Bất Lực Giữa Cơn Mưa Và Ngôn Ngữ Bất Đồng
Một lần nữa, tôi bị lạc ở Quảng Châu sau khi tham quan công viên Việt Tú. Trời đổ mưa tầm tã, tôi trú mưa dưới mái hiên một cửa hàng. Khi trời tạnh, đoàn du lịch đã đi mất. Tôi cố gắng hỏi đường bằng tiếng Anh nhưng không ai hiểu. Thậm chí khi gặp một người mặc đồng phục bảo vệ, tôi cũng không thể giao tiếp được. Cảm giác bất lực và tuyệt vọng khiến tôi òa khóc.
Bài Học Kinh Nghiệm Quý Báu
Cuối cùng, nhờ sự giúp đỡ của một nhân viên bảo vệ tốt bụng, tôi đã liên lạc được với hướng dẫn viên và được đoàn đón về. Ba giờ đồng hồ lạc lõng giữa đất nước xa lạ đã dạy cho tôi một bài học nhớ đời: đừng bao giờ chủ quan khi đi du lịch, đặc biệt là ở những nơi có ngôn ngữ và văn hóa khác biệt.